Cảnh báo lừa đảo‼️ Tâm sự của một thằng loser U40: Đời như cái đ*t, chỉ biết thở dài

Đm, tao thề, đời tao giờ như cái hố đen, tối tăm vcl. U40, thất nghiệp 2 năm rồi, vợ bỏ đi 6 năm trước, để lại thằng con trai cho tao gà trống nuôi. Nhà thì đéo có, xe thì cái xe máy cùi bắp cũng của ông bà già cho. Giờ tao sống bám bố mẹ già, mà ông bà cũng chả khá giả gì, cả ngày nhìn mặt nhau chỉ biết thở dài. Đời tao đúng kiểu loser chính gốc, chả có đường ra.


Ngày trước, hồi còn trẻ, tao cũng cày ngày cày đêm, làm đủ thứ job, từ văn phòng đến chạy grab, nhưng lương ba cọc ba đồng. Tiền kiếm được đổ hết vào thuê nhà, nuôi con, lo cho bố mẹ già yếu. Điện thoại hỏng thì kệ mẹ nó, máy tính lỗi thì vá víu xài tiếp, điều hòa thì đéo dám bật vì sợ tốn điện. Món ngon? Sang chảnh? Mơ đi, tao ăn cơm nguội với mắm cả tuần là bình thường. Hạnh phúc lớn nhất chắc là được ngủ nướng một buổi sáng không phải lo chạy deadline hay giao hàng.

Giờ thất nghiệp, tao sống như cái bóng, ngày nào cũng lặp lại: sáng dậy, pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi lướt điện thoại xem mấy đứa bạn khoe nhà, khoe xe, khoe đi du lịch. Đm, tụi nó sinh ra đúng vạch đích, biệt thự, penthouse, xe xịn, 1 năm đi nước ngoài, nước trong như cơm bữa. Còn tao? Mảnh đất cắm dùi cũng đéo có, cái xe máy trả góp còn chưa xong thì vợ đã bỏ. Nhìn quanh, bạn bè cùng lứa ai cũng có nhà, có xe, còn tao, 40 tuổi, vẫn ở nhà bố mẹ, phòng 15m2 chất đầy đồ linh tinh, tối ngủ còn phải nhường chỗ cho thằng con.

Họ hàng nhìn vào thì đéo chửi hay nói gì. Nhưng nghĩ bụng tao lười biếng, không chịu làm ăn, nhưng đm, làm ăn kiểu gì nổi? Lương bèo, vật giá thì phi mã, nhà đất thì gấp 20 lần thu nhập. Tao có cày 24/7 cả tuần đi nữa, cũng đéo đủ mua cái WC công cộng. Chưa kể, chỉ cần thằng con ốm nặng hay ông bà già nhập viện là bay sạch tiền tích cóp (mà đéo có đồng nào để bay). Tao từng nghĩ cưới vợ, sinh con, xây đời, nhưng giờ nhìn lại, vợ bỏ, con thì lớn lên trong cảnh thiếu thốn, tao thấy mình như thằng thất bại toàn tập.

Giới trẻ giờ “nằm thẳng”, tao hiểu vcl. Đéo phải tụi nó ngu hay lười, mà tụi nó mất mẹ niềm tin vào xã hội. Tao cũng vậy. Cả đời cày cuốc, hy sinh, nhưng đổi lại được gì? Một cái tương lai mù mịt, nơi mà đẻ con ra chỉ để nó tiếp tục kiếp khổ như mình. Nhà nước vẽ bánh, bảo “đẻ đi, tao nuôi”, nhưng đm, nuôi kiểu gì khi công nhân lương 5-7 củ, thuế dí tận cổ, hộ kinh doanh nhỏ lẻ thì bị siết đến phá sản? Tao nhìn thằng con, nghĩ tới cảnh nó lớn lên, cày như tao mà vẫn đéo có nhà, đéo có tương lai, tao chỉ muốn chửi thề cả ngày.

Đời tao giờ như cái đ*t, chỉ biết sống qua ngày, nuôi con, bám bố mẹ, chờ ngày hết kiếp.
Cám ơn mày chia sẻ cho chúng tao biết. Tao tưởng mày mạt hơn tao để tao có cái ngạo nghệ. Nhưng mày may mắn hơn hơn tao: có chỗ chui ra vào, cũng có tí cơm ăn, có điện thoại lướt. Tuy khốn khổ nhưng chưa tới tận cùng.
Tao thì đang ngao ngán, mấy chục năm nay chui nhủi trong rừng săn bắn hái lượm qua ngày , may mắn có thú thì được tí thịt. Còn không thì rau dại nước suối . Giờ này bụng tao đang óc óc vì nước.
Có cái khố cuối cùng tao còn phải gán chủ nợ. Hái lá chuối che chim.
Đời càng ngày càng tệ.
 
Cám ơn mày chia sẻ cho chúng tao biết. Tao tưởng mày mạt hơn tao để tao có cái ngạo nghệ. Nhưng mày may mắn hơn hơn tao: có chỗ chui ra vào, cũng có tí cơm ăn, có điện thoại lướt. Tuy khốn khổ nhưng chưa tới tận cùng.
Tao thì đang ngao ngán, mấy chục năm nay chui nhủi trong rừng săn bắn hái lượm qua ngày , may mắn có thú thì được tí thịt. Còn không thì rau dại nước suối . Giờ này bụng tao đang óc óc vì nước.
Có cái khố cuối cùng tao còn phải gán chủ nợ. Hái lá chuối che chim.
Đời càng ngày càng tệ.
Cái này tao thấy Viettel làm tốt neh. Có mạng điện thoại phủ sóng khắp cả miền xuôi lẫn miền ngược
 

Đm, tao thề, đời tao giờ như cái hố đen, tối tăm vcl. U40, thất nghiệp 2 năm rồi, vợ bỏ đi 6 năm trước, để lại thằng con trai cho tao gà trống nuôi. Nhà thì đéo có, xe thì cái xe máy cùi bắp cũng của ông bà già cho. Giờ tao sống bám bố mẹ già, mà ông bà cũng chả khá giả gì, cả ngày nhìn mặt nhau chỉ biết thở dài. Đời tao đúng kiểu loser chính gốc, chả có đường ra.


Ngày trước, hồi còn trẻ, tao cũng cày ngày cày đêm, làm đủ thứ job, từ văn phòng đến chạy grab, nhưng lương ba cọc ba đồng. Tiền kiếm được đổ hết vào thuê nhà, nuôi con, lo cho bố mẹ già yếu. Điện thoại hỏng thì kệ mẹ nó, máy tính lỗi thì vá víu xài tiếp, điều hòa thì đéo dám bật vì sợ tốn điện. Món ngon? Sang chảnh? Mơ đi, tao ăn cơm nguội với mắm cả tuần là bình thường. Hạnh phúc lớn nhất chắc là được ngủ nướng một buổi sáng không phải lo chạy deadline hay giao hàng.

Giờ thất nghiệp, tao sống như cái bóng, ngày nào cũng lặp lại: sáng dậy, pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi lướt điện thoại xem mấy đứa bạn khoe nhà, khoe xe, khoe đi du lịch. Đm, tụi nó sinh ra đúng vạch đích, biệt thự, penthouse, xe xịn, 1 năm đi nước ngoài, nước trong như cơm bữa. Còn tao? Mảnh đất cắm dùi cũng đéo có, cái xe máy trả góp còn chưa xong thì vợ đã bỏ. Nhìn quanh, bạn bè cùng lứa ai cũng có nhà, có xe, còn tao, 40 tuổi, vẫn ở nhà bố mẹ, phòng 15m2 chất đầy đồ linh tinh, tối ngủ còn phải nhường chỗ cho thằng con.

Họ hàng nhìn vào thì đéo chửi hay nói gì. Nhưng nghĩ bụng tao lười biếng, không chịu làm ăn, nhưng đm, làm ăn kiểu gì nổi? Lương bèo, vật giá thì phi mã, nhà đất thì gấp 20 lần thu nhập. Tao có cày 24/7 cả tuần đi nữa, cũng đéo đủ mua cái WC công cộng. Chưa kể, chỉ cần thằng con ốm nặng hay ông bà già nhập viện là bay sạch tiền tích cóp (mà đéo có đồng nào để bay). Tao từng nghĩ cưới vợ, sinh con, xây đời, nhưng giờ nhìn lại, vợ bỏ, con thì lớn lên trong cảnh thiếu thốn, tao thấy mình như thằng thất bại toàn tập.

Giới trẻ giờ “nằm thẳng”, tao hiểu vcl. Đéo phải tụi nó ngu hay lười, mà tụi nó mất mẹ niềm tin vào xã hội. Tao cũng vậy. Cả đời cày cuốc, hy sinh, nhưng đổi lại được gì? Một cái tương lai mù mịt, nơi mà đẻ con ra chỉ để nó tiếp tục kiếp khổ như mình. Nhà nước vẽ bánh, bảo “đẻ đi, tao nuôi”, nhưng đm, nuôi kiểu gì khi công nhân lương 5-7 củ, thuế dí tận cổ, hộ kinh doanh nhỏ lẻ thì bị siết đến phá sản? Tao nhìn thằng con, nghĩ tới cảnh nó lớn lên, cày như tao mà vẫn đéo có nhà, đéo có tương lai, tao chỉ muốn chửi thề cả ngày.

Đời tao giờ như cái đ*t, chỉ biết sống qua ngày, nuôi con, bám bố mẹ, chờ ngày hết kiếp.
Mày phải nhìn mặt sáng ở cuộc đời m. Gia cảnh như m mà có vợ để dc vợ bỏ đã là may mắn r

Đm, tao thề, đời tao giờ như cái hố đen, tối tăm vcl. U40, thất nghiệp 2 năm rồi, vợ bỏ đi 6 năm trước, để lại thằng con trai cho tao gà trống nuôi. Nhà thì đéo có, xe thì cái xe máy cùi bắp cũng của ông bà già cho. Giờ tao sống bám bố mẹ già, mà ông bà cũng chả khá giả gì, cả ngày nhìn mặt nhau chỉ biết thở dài. Đời tao đúng kiểu loser chính gốc, chả có đường ra.


Ngày trước, hồi còn trẻ, tao cũng cày ngày cày đêm, làm đủ thứ job, từ văn phòng đến chạy grab, nhưng lương ba cọc ba đồng. Tiền kiếm được đổ hết vào thuê nhà, nuôi con, lo cho bố mẹ già yếu. Điện thoại hỏng thì kệ mẹ nó, máy tính lỗi thì vá víu xài tiếp, điều hòa thì đéo dám bật vì sợ tốn điện. Món ngon? Sang chảnh? Mơ đi, tao ăn cơm nguội với mắm cả tuần là bình thường. Hạnh phúc lớn nhất chắc là được ngủ nướng một buổi sáng không phải lo chạy deadline hay giao hàng.

Giờ thất nghiệp, tao sống như cái bóng, ngày nào cũng lặp lại: sáng dậy, pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi lướt điện thoại xem mấy đứa bạn khoe nhà, khoe xe, khoe đi du lịch. Đm, tụi nó sinh ra đúng vạch đích, biệt thự, penthouse, xe xịn, 1 năm đi nước ngoài, nước trong như cơm bữa. Còn tao? Mảnh đất cắm dùi cũng đéo có, cái xe máy trả góp còn chưa xong thì vợ đã bỏ. Nhìn quanh, bạn bè cùng lứa ai cũng có nhà, có xe, còn tao, 40 tuổi, vẫn ở nhà bố mẹ, phòng 15m2 chất đầy đồ linh tinh, tối ngủ còn phải nhường chỗ cho thằng con.

Họ hàng nhìn vào thì đéo chửi hay nói gì. Nhưng nghĩ bụng tao lười biếng, không chịu làm ăn, nhưng đm, làm ăn kiểu gì nổi? Lương bèo, vật giá thì phi mã, nhà đất thì gấp 20 lần thu nhập. Tao có cày 24/7 cả tuần đi nữa, cũng đéo đủ mua cái WC công cộng. Chưa kể, chỉ cần thằng con ốm nặng hay ông bà già nhập viện là bay sạch tiền tích cóp (mà đéo có đồng nào để bay). Tao từng nghĩ cưới vợ, sinh con, xây đời, nhưng giờ nhìn lại, vợ bỏ, con thì lớn lên trong cảnh thiếu thốn, tao thấy mình như thằng thất bại toàn tập.

Giới trẻ giờ “nằm thẳng”, tao hiểu vcl. Đéo phải tụi nó ngu hay lười, mà tụi nó mất mẹ niềm tin vào xã hội. Tao cũng vậy. Cả đời cày cuốc, hy sinh, nhưng đổi lại được gì? Một cái tương lai mù mịt, nơi mà đẻ con ra chỉ để nó tiếp tục kiếp khổ như mình. Nhà nước vẽ bánh, bảo “đẻ đi, tao nuôi”, nhưng đm, nuôi kiểu gì khi công nhân lương 5-7 củ, thuế dí tận cổ, hộ kinh doanh nhỏ lẻ thì bị siết đến phá sản? Tao nhìn thằng con, nghĩ tới cảnh nó lớn lên, cày như tao mà vẫn đéo có nhà, đéo có tương lai, tao chỉ muốn chửi thề cả ngày.

Đời tao giờ như cái đ*t, chỉ biết sống qua ngày, nuôi con, bám bố mẹ, chờ ngày hết kiếp.
Mày phải nhìn mặt sáng ở cuộc đời m. Gia cảnh như m mà có vợ để dc vợ bỏ đã là may mắn r
 
Tao cũng đang nghĩ như này, lỡ một ngày cỡ U40 mà mình thất nghiệp thì phải làm thế nào.
Đi chạy Xe ôm, Shipper; học một cái nghề xong mở hàng quán nhỏ; ....
Chúng mày có ý kiến gì thực sự thì chia sẻ
 
Mày bịa với tưởng tượng giỏi phết nhỉ, viết văn trôi chảy, chấm phẩy đúng ngữ pháp thế này thì đéo thể nào hoàn cảnh như vậy được. Tuy nhiên mày có đồng cảm với giới nằm thẳng cẳng, phản ánh đúng thực tế của một tầng lớp xã hội hiện giờ.
Viết lách trôi tí chắc vì ngày xưa tao cũng được ông bà già cho ăn học đầy đủ, gia đình không quá khá giả nhưng điều kiện học hành thì không bao giờ thiếu. Trước tao cũng làm các công việc về admin văn phòng. Với lại ngày nào cũng lướt mạng, chửi đời cho đỡ tủi nên cũng hay văn vở.

Mày nói tao đồng cảm với đám nằm thẳng cẳng, đúng mẹ nó luôn! Tao không chỉ đồng cảm, mà tao chính là một thằng trong cái đám đó, sống vật vờ, nhìn tương lai mù mịt, nhà xe đéo có, con cái lớn lên chắc cũng khổ như tao. Thực tế xã hội giờ cay vcl, lương bèo, vật giá phi mã, thuế dí tận cổ, mà mấy ông lớn cứ vẽ bánh “đẻ đi, nhà nước nuôi”. Đm, nuôi cái gì khi dân cày chết vẫn không mua nổi cái nhà?
 
Mày phải nhìn mặt sáng ở cuộc đời m. Gia cảnh như m mà có vợ để dc vợ bỏ đã là may mắn r


Mày phải nhìn mặt sáng ở cuộc đời m. Gia cảnh như m mà có vợ để dc vợ bỏ đã là may mắn r
oh. Tao cũng cảm thấy may mắn sinh được thằng con đáng yêu. Có nó mới nhận ra nhiều giá trị của cuộc sống này. Tình cảm của bọn trẻ con là trong sáng nhất. Nó là tấm gương phản chiếu tất cả mọi thứ xung quanh. Thế nên mới phải tìm cách cho nó có một môi trường tốt nhất trong điều kiện có thể. Mà tình hình này thì hơi căng.
 
Viết lách trôi tí chắc vì ngày xưa tao cũng được ông bà già cho ăn học đầy đủ, gia đình không quá khá giả nhưng điều kiện học hành thì không bao giờ thiếu. Trước tao cũng làm các công việc về admin văn phòng. Với lại ngày nào cũng lướt mạng, chửi đời cho đỡ tủi nên cũng hay văn vở.

Mày nói tao đồng cảm với đám nằm thẳng cẳng, đúng mẹ nó luôn! Tao không chỉ đồng cảm, mà tao chính là một thằng trong cái đám đó, sống vật vờ, nhìn tương lai mù mịt, nhà xe đéo có, con cái lớn lên chắc cũng khổ như tao. Thực tế xã hội giờ cay vcl, lương bèo, vật giá phi mã, thuế dí tận cổ, mà mấy ông lớn cứ vẽ bánh “đẻ đi, nhà nước nuôi”. Đm, nuôi cái gì khi dân cày chết vẫn không mua nổi cái nhà?
đã loser thì cưới vk đẻ con chi ông nội, tội đứa con m phải ép buộc rơi vô nghịch cảnh như vậy, k được sinh ra cũng là phước báu đó
 
oh. Tao cũng cảm thấy may mắn sinh được thằng con đáng yêu. Có nó mới nhận ra nhiều giá trị của cuộc sống này. Tình cảm của bọn trẻ con là trong sáng nhất. Nó là tấm gương phản chiếu tất cả mọi thứ xung quanh. Thế nên mới phải tìm cách cho nó có một môi trường tốt nhất trong điều kiện có thể. Mà tình hình này thì hơi căng.
Tao nghĩ vấn đề hiện tại là mặc cảm mày quá lớn. Mày bỏ cái tôi xuống và ra xã hội lao động đi. Mày đéo là ai cả. Đừng nghĩ lớn quá bắt tay làm chuyện nhỏ thôi.
 
đã loser thì cưới vk đẻ con chi ông nội, tội đứa con m phải ép buộc rơi vô nghịch cảnh như vậy, k được sinh ra cũng là phước báu đó
cái hồi cưới vợ ai nghĩ mình loser đâu. Vẫn nghĩ cuộc sống màu hường. Thu nhập thời đó vẫn góp được căn chung cư. Đù mẹ, cưới xong, công việc làm ăn không thuận lợi, ở nhà trong con, ko làm ra tiền, vợ bỏ, xong fin.
 
cái hồi cưới vợ ai nghĩ mình loser đâu. Vẫn nghĩ cuộc sống màu hường. Thu nhập thời đó vẫn góp được căn chung cư. Đù mẹ, cưới xong, công việc làm ăn không thuận lợi, ở nhà trong con, ko làm ra tiền, vợ bỏ, xong fin.
vk m tồi vậy, sao mà bỏ, t mà làm ra nhiều tiền t cũng éo lấy vk con, kiếp ng khổ bome còn có kế tiếp rồi lại trầm luân sinh tử oải vcc
 
Tao nghĩ vấn đề hiện tại là mặc cảm mày quá lớn. Mày bỏ cái tôi xuống và ra xã hội lao động đi. Mày đéo là ai cả. Đừng nghĩ lớn quá bắt tay làm chuyện nhỏ thôi.
Tao có gửi CV xin việc mấy chỗ mà toàn tạch hết mày ơi. Mà toàn trượt từ vòng phỏng vấn online. Má, lần đéo nào trước khi pv cũng hút cần. HR chắc nó nghĩ thằng này ngáo quá, toàn nó chuyện gì không.
 
Kk. T thấy giới trẻ ngày nay không đẻ con cũng là một cách đóng góp xã hội rồi. Đẻ không nuôi nổi, tạo gánh nặng cho đất nước thì thôi khỏi đẻ, đất nước đỡ phải lo cho những đứa con thiếu thốn. Kk
 
vk m tồi vậy, sao mà bỏ, t mà làm ra nhiều tiền t cũng éo lấy vk con, kiếp ng khổ bome còn có kế tiếp rồi lại trầm luân sinh tử oải vcc
tại do tao hồi đó cũng chưa biết trân trọng, vô tâm này kia. Lỗi do tao ko cố gắng thôi.
 
Đời mà. Đâu ai biết được chữ ngờ. Có thể từ khi ra trường đến 30 tuổi, kiếm dc công việc ngon lành, thu nhập khá giả nhưng sau 30 thì như thế nào?
 
Nghèo r mắc j cưới vợ đẻ con hại thêm người khác. :vozvn (22): m còn có ông bà già dựa vào t thì bơi chứ có ai mà dựa với dẫm:vozvn (22):hai ông bầi cũng già hết r.
 

Đm, tao thề, đời tao giờ như cái hố đen, tối tăm vcl. U40, thất nghiệp 2 năm rồi, vợ bỏ đi 6 năm trước, để lại thằng con trai cho tao gà trống nuôi. Nhà thì đéo có, xe thì cái xe máy cùi bắp cũng của ông bà già cho. Giờ tao sống bám bố mẹ già, mà ông bà cũng chả khá giả gì, cả ngày nhìn mặt nhau chỉ biết thở dài. Đời tao đúng kiểu loser chính gốc, chả có đường ra.


Ngày trước, hồi còn trẻ, tao cũng cày ngày cày đêm, làm đủ thứ job, từ văn phòng đến chạy grab, nhưng lương ba cọc ba đồng. Tiền kiếm được đổ hết vào thuê nhà, nuôi con, lo cho bố mẹ già yếu. Điện thoại hỏng thì kệ mẹ nó, máy tính lỗi thì vá víu xài tiếp, điều hòa thì đéo dám bật vì sợ tốn điện. Món ngon? Sang chảnh? Mơ đi, tao ăn cơm nguội với mắm cả tuần là bình thường. Hạnh phúc lớn nhất chắc là được ngủ nướng một buổi sáng không phải lo chạy deadline hay giao hàng.

Giờ thất nghiệp, tao sống như cái bóng, ngày nào cũng lặp lại: sáng dậy, pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi lướt điện thoại xem mấy đứa bạn khoe nhà, khoe xe, khoe đi du lịch. Đm, tụi nó sinh ra đúng vạch đích, biệt thự, penthouse, xe xịn, 1 năm đi nước ngoài, nước trong như cơm bữa. Còn tao? Mảnh đất cắm dùi cũng đéo có, cái xe máy trả góp còn chưa xong thì vợ đã bỏ. Nhìn quanh, bạn bè cùng lứa ai cũng có nhà, có xe, còn tao, 40 tuổi, vẫn ở nhà bố mẹ, phòng 15m2 chất đầy đồ linh tinh, tối ngủ còn phải nhường chỗ cho thằng con.

Họ hàng nhìn vào thì đéo chửi hay nói gì. Nhưng nghĩ bụng tao lười biếng, không chịu làm ăn, nhưng đm, làm ăn kiểu gì nổi? Lương bèo, vật giá thì phi mã, nhà đất thì gấp 20 lần thu nhập. Tao có cày 24/7 cả tuần đi nữa, cũng đéo đủ mua cái WC công cộng. Chưa kể, chỉ cần thằng con ốm nặng hay ông bà già nhập viện là bay sạch tiền tích cóp (mà đéo có đồng nào để bay). Tao từng nghĩ cưới vợ, sinh con, xây đời, nhưng giờ nhìn lại, vợ bỏ, con thì lớn lên trong cảnh thiếu thốn, tao thấy mình như thằng thất bại toàn tập.

Giới trẻ giờ “nằm thẳng”, tao hiểu vcl. Đéo phải tụi nó ngu hay lười, mà tụi nó mất mẹ niềm tin vào xã hội. Tao cũng vậy. Cả đời cày cuốc, hy sinh, nhưng đổi lại được gì? Một cái tương lai mù mịt, nơi mà đẻ con ra chỉ để nó tiếp tục kiếp khổ như mình. Nhà nước vẽ bánh, bảo “đẻ đi, tao nuôi”, nhưng đm, nuôi kiểu gì khi công nhân lương 5-7 củ, thuế dí tận cổ, hộ kinh doanh nhỏ lẻ thì bị siết đến phá sản? Tao nhìn thằng con, nghĩ tới cảnh nó lớn lên, cày như tao mà vẫn đéo có nhà, đéo có tương lai, tao chỉ muốn chửi thề cả ngày.

Đời tao giờ như cái đ*t, chỉ biết sống qua ngày, nuôi con, bám bố mẹ, chờ ngày hết kiếp.
khu công nghiệp thiếu job à?
 
Hoàn cảnh thật của tao mà mày. Chắc tụi mày đéo nghĩ trên đời lại có đứa lu dờ thất bại như tao nên nghĩ là tao bịa ra ah. Có phần xạo lồn chút là hồi trẻ t cũng tiêu xài hoang phí, không lo tiết kiệm thui.
Sao k chạy grab đi. Chăm chỉ cũng đủ sống mà.
 
mày trạc tuổi tao, vấn đề là biết là khó, k vốn, k việc tốt thì khó có tiền.
giờ đổi đời khấm khá chỉ có bán mạng, bỏ con đó cho ông bà nuôi giúp, đi xa, làm mấy cái nghề xã hội khinh rẻ thì có cơ may
 

Đm, tao thề, đời tao giờ như cái hố đen, tối tăm vcl. U40, thất nghiệp 2 năm rồi, vợ bỏ đi 6 năm trước, để lại thằng con trai cho tao gà trống nuôi. Nhà thì đéo có, xe thì cái xe máy cùi bắp cũng của ông bà già cho. Giờ tao sống bám bố mẹ già, mà ông bà cũng chả khá giả gì, cả ngày nhìn mặt nhau chỉ biết thở dài. Đời tao đúng kiểu loser chính gốc, chả có đường ra.


Ngày trước, hồi còn trẻ, tao cũng cày ngày cày đêm, làm đủ thứ job, từ văn phòng đến chạy grab, nhưng lương ba cọc ba đồng. Tiền kiếm được đổ hết vào thuê nhà, nuôi con, lo cho bố mẹ già yếu. Điện thoại hỏng thì kệ mẹ nó, máy tính lỗi thì vá víu xài tiếp, điều hòa thì đéo dám bật vì sợ tốn điện. Món ngon? Sang chảnh? Mơ đi, tao ăn cơm nguội với mắm cả tuần là bình thường. Hạnh phúc lớn nhất chắc là được ngủ nướng một buổi sáng không phải lo chạy deadline hay giao hàng.

Giờ thất nghiệp, tao sống như cái bóng, ngày nào cũng lặp lại: sáng dậy, pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi lướt điện thoại xem mấy đứa bạn khoe nhà, khoe xe, khoe đi du lịch. Đm, tụi nó sinh ra đúng vạch đích, biệt thự, penthouse, xe xịn, 1 năm đi nước ngoài, nước trong như cơm bữa. Còn tao? Mảnh đất cắm dùi cũng đéo có, cái xe máy trả góp còn chưa xong thì vợ đã bỏ. Nhìn quanh, bạn bè cùng lứa ai cũng có nhà, có xe, còn tao, 40 tuổi, vẫn ở nhà bố mẹ, phòng 15m2 chất đầy đồ linh tinh, tối ngủ còn phải nhường chỗ cho thằng con.

Họ hàng nhìn vào thì đéo chửi hay nói gì. Nhưng nghĩ bụng tao lười biếng, không chịu làm ăn, nhưng đm, làm ăn kiểu gì nổi? Lương bèo, vật giá thì phi mã, nhà đất thì gấp 20 lần thu nhập. Tao có cày 24/7 cả tuần đi nữa, cũng đéo đủ mua cái WC công cộng. Chưa kể, chỉ cần thằng con ốm nặng hay ông bà già nhập viện là bay sạch tiền tích cóp (mà đéo có đồng nào để bay). Tao từng nghĩ cưới vợ, sinh con, xây đời, nhưng giờ nhìn lại, vợ bỏ, con thì lớn lên trong cảnh thiếu thốn, tao thấy mình như thằng thất bại toàn tập.

Giới trẻ giờ “nằm thẳng”, tao hiểu vcl. Đéo phải tụi nó ngu hay lười, mà tụi nó mất mẹ niềm tin vào xã hội. Tao cũng vậy. Cả đời cày cuốc, hy sinh, nhưng đổi lại được gì? Một cái tương lai mù mịt, nơi mà đẻ con ra chỉ để nó tiếp tục kiếp khổ như mình. Nhà nước vẽ bánh, bảo “đẻ đi, tao nuôi”, nhưng đm, nuôi kiểu gì khi công nhân lương 5-7 củ, thuế dí tận cổ, hộ kinh doanh nhỏ lẻ thì bị siết đến phá sản? Tao nhìn thằng con, nghĩ tới cảnh nó lớn lên, cày như tao mà vẫn đéo có nhà, đéo có tương lai, tao chỉ muốn chửi thề cả ngày.

Đời tao giờ như cái đ*t, chỉ biết sống qua ngày, nuôi con, bám bố mẹ, chờ ngày hết kiếp.

Cái thất bại lớn nhất của mày, chính là mất niềm tin vào cuộc sống, tự chọn một con đường "nằm thẳng" + "ăn bám" để mặc kệ đời. Đến lúc nào đấy con mày ốm, bố,mẹ mày ốm mày lại chậc lưỡi do đen. Đéo có tiền viện phí, lỡ có ... chết thì cũng do đen. :vozvn (19): :vozvn (19): :vozvn (19):

Mày mới U40 thôi, còn quá trẻ, không tàn tật, mày đủ sức để làm lại mọi thứ. Đừng lên mạng xã hội nhiều quá, cứ thấy bạn bè có nhà, có ô tô, đi du lịch, rồi mày lại chửi số phận đen, đấy là mạng ảo. HÃY LÀM LẠI VÀ CỐ GẮNG ! :vozvn (1)::vozvn (1)::vozvn (1):

Tao hơn 40 một tí, khi nào cũng thấy yêu đời, yêu cuộc sống, cảm ơn vì tao được sống, và ít nhất tao không làm phiền đến ai (Bố, mẹ, anh,em) :vozvn (19)::vozvn (19)::vozvn (19): .
 
Sao mày ko chạy Grab nữa? Ít nhiều gì cũng nên có 1 công việc, có đồng ra vào và tiếp xúc xã hội, ở nhà nhiều mà kiểu đ có tiền dễ trầm cảm lắm.
 

Có thể bạn quan tâm

Top